Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

Tiễn biệt thắng tân hôn...


Điêu Thuyền của tôi… đi rồi…
Chuyện kể rằng, có một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại, giấc mơ về một cái chết rực lửa, cái chết đến từ một con phượng hoàng, giấc mơ của vị thiếu chủ trẻ tuổi nhà Tư Mã. Một giấc mơ bí ẩn và người nằm mơ cũng không biết liệu đó có phải là lời tiên đoán cho kết thúc sau này của chính mình?
Chỉ biết là sau mỗi lần tỉnh giấc, vị thiếu chủ ấy lại càng quyết tâm thực hiện hoài bão của mình. Ấn tượng về Tư Mã Ý Trọng Đạt, thiếu chủ nhà Tư Mã rất bất ngờ. Đó là khi cậu luôn tỉnh dậy sau khi các thúc bá của mình bàn tán về chính sự chán chê và rồi đưa ra những quyết định khiến người can đảm nhất cũng phải té xỉu( nhẹ thì há mồm không nói đc j nữa). Có thể nói đây là một nhân vật đẹp, cả ngoại hình lẫn trí tuệ. Một thiếu niên trẻ tuổi nhưng xuất chúng. Cao ngạo và cũng đầy chân tình. Đồn rằng dưới tay nhà Tư Mã có một đội quân đáng sợ, gọi là Tàn binh. Cũng nghe đồn thủ lĩnh tàn binh là một ông già khoặm, chột một mắt và sành đời. Nhưng sai bét, ^^. Kể cả khi hình ảnh về một tàn binh đỏ màu lửa đến kết liễu con người trong giấc mơ của Trọng Đạt có chột đi nữa thì Liêu Nguyên Hoả, thủ lĩnh Tàn binh đời này vẫn hết sức phong độ và không… chột, ^^’. Lửa thiêu cháy Trung nguyên, tên giống như người, ở đâu có Nguyên Hoả là ở đó rất hot, ^^. Tàn binh chưa bao giờ thất bại. Kẻ nào xấu số rơi vào tầm ngắm của họ đều phải chết. Triệt hạ một cao thủ còn dễ dàng hơn giết hàng trăm kẻ ô hợp. Đó là triết lý của Nguyên Hoả. Tàn binh đúng như tên gọi, là tập hợp của những sát thủ khiếm khuyết. Một người không còn chân, một ngừơi không còn tay, một người không biết đau đớn, chết chóc và một người cuối cùng khiếm khuyết về mặt sinh lý… Là Tiểu Mạnh của tôi đó. Khả năng sử dụng cung tên cực đỉnh( cảnh Tàn binh diệt Hứa Lâm có ai nhớ không? Lúc Tiểu Mạnh dùng chân điều khiển cung trông phê cực, >_<), mang khuôn mặt của mỹ nữ, nhưng hễ ai dám gọi cậu là Mạnh tỷ thì cứ cẩn thận, bay đầu như chơi ngay( đanh đá vậy ai dám gọi Mạnh tỷ chứ, hêhh). Có thể nói tôi rất khâm phục Trần mưu khi tạo nên hình tượng Tiểu Mạnh, dám đưa ra hình ảnh một người nam mang trong trái tim mình hình bóng một người nam khác trong khung cảnh Tam quốc thời ấy. Còn khâm phục hơn khi ông ấy biến Tiểu Mạnh thành Điêu Thuyền mới ghê chứ, hêhhhe. Có thể nói Điêu Thuyền của Trần Mưu không có vai trò nhiều trong cuộc chiến giữa hai cha con Đổng Trác như trong lịch sử. Có lẽ là vì hình tượng các nhân vật trong “ The ravages of time” không còn đúng như nguyên mẫu nữa. Nếu trong lịch sử, Lữ Bố giết cha vì Điêu Thuyền, thì nay Điêu Thuyền chỉ là cái cớ che đậy tham vọng của Lữ bố, vì dù trong truyện này thực sự Lữ Bố có yêu Điêu thuyền thì điều đó cũng chưa thể khiến hắn giết Đổng trác được. Bởi Lữ Bố lịch sử hữu dũng vô mưu thì Lữ Bố trong Hoả Phụng lại vô cùng khôn ngoan, giảo hoạt. Một kẻ như vậy há chỉ vì một người con gái mà mang tội bất hiếu, phản nghịch?

Tuy không giữ vai trò này thì Tiểu mạnh lại được giữ vai trò khác. Và có lẽ cảnh tử biệt sinh ly ở tập 18 là cảnh làm ấm lòng Tiểu Mạnh(ấm lòng cả người đọc nữa) nhất. “ Chuyện mà mình luôn nghĩ tới, huynh ấy đã cho mình đáp án… Đó là đáp án mà mình mong muốn”, Tiểu Mạnh đã nghĩ vậy đấy khi Nguyên Hoả lao tới cứu mình. Có được một câu nói của Nguyên Hoả cũng đủ để Tiểu Mạnh chết yên lòng. Rồi Hoả túm được tay Tiểu Mạnh, hét lên “ Bà xã, nắm lấy tay ta đừng buông”. Ôi trời ơi, đang rầu muốn khóc mà vẫn phải bật cười vì cute quá. Có thêm câu này, Mạnh nhi có chết nhất định cũng sẽ cười. Thế là cậu quyết ra đi, buông bàn tay cậu khó khăn lắm mới có được ra để người cậu yêu được sống… Nụ hôn đầu có lẽ là nụ hôn cuối. Tiểu mạnh đã rơi xuống vực rồi… Tôn tiểu thư, cô không phải là đối thủ của tôi đâu. Bởi vì tiểu biệt thắng tân hôn. Đọc câu này mà rơi nước mắt… Ngày mai còn có thể có cái gì! Có lẽ là hồi ức về khoảnh khắc này. Tình yêu ấy, chiến thắng được đánh đổi bằng cái chết…Cứ ngỡ Liêu Nguyên Hoả tắt thực sự rồi. Nhưng không buồn được lâu, vì may quá Tiểu Mạnh không chết, mỗi tội lại rơi vào tay Lữ Bố…
Bắt đầu từ đấy, tôi đọc Hoả Phụng không đc liền mạch nữa. Đâu như từ tập 21 nhảy cái vèo sang tập mới nhất gần đây. (Ở tập mới này, thay người dịch, mà quả thật người dịch này dịch kiểu gì ấy, loạn cả lên, đọc nhiều lúc chả hiểu mạch truyện thế nào nữa.) Đâm ra không biết Tiểu mạnh và Hoả ca sau đó ra sao. Chỉ biết là, bây jờ tôi rất đau lòng. Vì Tiểu mạnh của tôi thực sự đi rồi… Chết không nhắm mắt… Mấy trang Raw cảnh Mạnh chết mới thảm làm sao. Máu hoà vào tuyết… Nước mắt hoà vào máu… Mắt Mạnh vẫn mở, nhưng Mạnh không nhìn thấy gì đâu. Trứơc mắt Mạnh giờ chỉ còn những cảnh quá khứ trôi qua. Đến những phút cuối cùng, quá khứ của Tiểu Mạnh mới hé lộ. Ngẫm ra, ánh mắt Mạnh từ ngày ấy chỉ hướng về một người thôi nhỉ? Bàn tay Mạnh đưa ra, nhưng đâu có Nguyên Hoả để nắm lấy tay cậu như ngày ấy? Một cái chết bi thương… Kết thúc thêm cuộc đời một tàn binh nhà Tư Mã. Tôi sẽ nhớ, nhớ mãi… Nhớ về giọt nước mắt đau thương cuối cùng của Tiểu Mạnh. Về nụ hôn thấm vị máu nơi bờ vực lúc xưa… Mạnh nhi, an nghỉ nhé… Hoả ca mãi mãi, mãi mãi thuộc về cậu, chỉ mình cậu mà thôi…

Đau quá… Huhu…Lão Viên Thiệu chết bằm kia… Vốn lão trước giờ không thù không oán với ta. Nhưng nay, vì lão dám giết Tiểu Mạnh( tuy rằng nếu không giết Mạnh thì lão sẽ bị Mạnh giết), ta quyết đưa lão lên đầu trong danh sách kẻ thù… Cứ chờ đó… Mặt lão sẽ be bét mực xanh mực đỏ cho xem…. Chờ đó… Ôi ôi, Tiểu Mạnh của tôi…

Cảm tưởng như tình yêu của Tiểu Mạnh khá giống với tình yêu của Lan Yu(đương nhiên A Hoả không thể giống Han Tung đc). Một thứ tình yêu mềm mại nhưng quấn chắc, mong manh hơn nứơc mà lại mạnh mẽ vô cùng. Rõ ràng Mạnh không tự ý thức mình là con gái, thâm tâm Mạnh cũng không hề coi mình là con gái. Nên không thể nói Mạnh là một Gay yếu đuối được. Giống Lan Yu vì họ đều yêu một người vì người đó chính là nguời khiến họ nảy sinh tình yêu mà thôi. Cũng như nếu Điêu Thuyền không là Tiểu Mạnh thì có lẽ mình không bao giờ thích Điêu Thuyền. Ừm, nhưng cũng không rõ tình cảm của Nguyên Hoả dành cho Mạnh. Là gì nhỉ? Tình huynh đệ sâu sắc? Hay một thứ tình còn cao hơn thế?
( Thắc mắc nhảm nhí một chút. Trước khi chết, có phải bọn lính của Viên Thiệu đã rape Tiểu Mạnh không? =”=, có cảm giác như thế đấy. Hoặc giả bọn nó đã tra tấn Mạnh. Chứ không sao giáp trụ của Mạnh đi đâu mất hết chứ?)
Truyện của bác Trần Mưu đầy triết lý, nhưng không gút thắt nhiều như khi đọc Ám hành. Đau đầu vì triết lý còn dễ thở hơn ngồi gỡ nút, hêhê.
Credit: Sơ lược tóm tắt truyện tổng hợp trên net

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét